Người dịch: Whistle
“La Tú Anh!”
Triệu Ngục toàn thân đầy máu, trừng mắt nhìn La Tú Anh:
“Bọn ta đúng là nhìn lầm người, vậy mà lại coi ngươi là đồng loại, đây là cách ngươi đối xử với bằng hữu?”
“Bọn ta đã cứu ngươi, chẳng lẽ không phải là sự thật sao?”
Triệu Ngục gào thét, chất vấn.
La Tú Anh mặt mày trắng bệch, nghiến răng:
“Nếu như không có các ngươi, ta cũng sẽ không gặp phải chuyện này!”
“Các ngươi dám nói là đã không âm thầm tiết lộ chuyện ta vận chuyển hàng hóa?”
“Ngươi…”
“Tiện nhân!”
Mấy người Thương Lạc biến sắc, bọn họ tức giận mắng chửi.
“Thú vị, thú vị.” Ngưu Nham ngồi trên lưng thú cưỡi, cười:
“Cho dù là thật hay giả, vở kịch này cũng rất hay, nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ta không có hứng thú xem các ngươi diễn kịch.”
“Giết hết!”
Nói xong, Ngưu Nham phất tay.
“Vâng!”
Binh lính đáp, cầm đao, bước đến gần mấy người.
“Chậm đã.”
Chu Giáp đưa tay ra hiệu.
“Hả?”
Ngưu Nham sầm mặt:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Tướng quân.”
Chu Giáp chắp tay: “Hậu bối của ta vô tội.”
“Chu Giáp, đừng được voi đòi tiên.”
Ngưu Nham lạnh lùng nói:
“Chuyện này, ta không truy cứu trách nhiệm của ngươi là đã nể mặt Tiểu Lang đảo rồi, ngươi nói ả ta vô tội, vậy chứng cứ đâu? Ai có thể chứng minh?”
Nếu như không ai chứng minh, vậy thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“…”
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, sau đó, hắn nhẹ nhàng vung tay áo, ném thanh kiếm gãy dính máu xuống trước mặt La Tú Anh, thản nhiên nói:
“Tướng quân muốn chứng cứ.”
“Chu thúc.”
La Tú Anh run rẩy, ngẩng đầu nhìn Chu Giáp.
Chu Giáp lạnh lùng nhìn, như thường lệ.
La Tú Anh run rẩy cầm thanh kiếm gãy, đứng dậy, lại nhìn Chu Giáp, ánh mắt đảo qua đảo lại.
“Chu thúc…”
“Không sao.”, Chu Giáp bình tĩnh nói:
“Có ta ở đây, ngươi cứ quyết định đi.”
Nghe vậy, La Tú Anh bình tĩnh lại.
Nàng ta biết tính cách của Chu Giáp, tuy rằng Chu Giáp không nói nhiều, nhưng đã thể hiện thái độ, hôm nay, Chu Giáp nhất định sẽ bảo vệ La Tú Anh.
Cho dù nàng ta đưa ra quyết định gì.
Chu thúc…
La Tú Anh hiểu rõ tính cách của Chu Giáp hơn so với những người khác.
Tuy rằng Chu Giáp lạnh lùng, nhưng chỉ cần đồng ý thì sẽ làm.
Lúc La Tú Anh từ Hoắc gia bảo đến Hồng Trạch vực, đường đi rất nguy hiểm, Chu Giáp vẫn luôn nhớ lời dặn dò của La Bình, mang theo La Tú Anh bên người.
Mấy lần gặp nguy hiểm, Chu Giáp đều bảo vệ La Tú Anh.
So với Chu Giáp, những người khác…
La Tú Anh nghiến răng, nắm chặt thanh kiếm gãy, sát khí đằng đằng, nhìn về phía đám người Thương Lạc.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thương Lạc biến sắc:
“La quán chủ…”
“Phụt!”
La Tú Anh bước đến gần, đâm một kiếm vào tim Thương Lạc, lưỡi kiếm nhuốm máu từ sau lưng lóe lên, máu tươi nhỏ giọt.
“Ngươi…”
Thương Lạc vẻ mặt vặn vẹo, máu tươi từ cổ họng trào ra, gã ta trừng mắt nhìn La Tú Anh, như thể không thể tin được nàng ta lại làm như vậy.
“Thương đại ca!”
“Tiện nhân!”
Những người khác biến sắc, bọn họ gào thét:
“Thương đại ca si mê ngươi, muốn kết hôn với ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Sao có thể ra tay với người thích mình?”
“Họ La kia, cho dù bọn ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Là do các ngươi ép ta.” Hai mắt La Tú Anh đỏ ngầu, gầm lên, lao về phía một người khác, chém ngang cổ họng đối phương.
Mấy người Thương Lạc cố ý kết giao với La Tú Anh, lúc La Tú Anh cô độc ở Thạch Thành, nàng ta cũng muốn có thêm bạn bè.
Nên đã đồng ý.
Dần dần, quan hệ giữa mấy người cũng rất tốt.
Nhưng…
Liên quan đến sống chết, hơn nữa, đối phương còn có ý đồ xấu xa, ép buộc La Tú Anh nhập bọn, rơi vào kết cục như ngày hôm nay, hoàn toàn không phải là do La Tú Anh tự nguyện.
Sát ý xuất hiện, La Tú Anh không còn kiềm chế nữa.
Kiếm gãy lóe sáng, trong nháy mắt, thi thể đã nằm la liệt trên đất.
La Tú Anh run rẩy, thanh kiếm gãy trong tay nàng lắc lư, tóc tai rối tung, hai mắt vô hồn, ngây người đứng yên.
Tự tay giết chết bạn bè trước kia cũng là một loại tra tấn đối với La Tú Anh.
“Ha ha…”
Ngưu Nham ngồi trên lưng thú cưỡi, cười lớn: “Tốt! Tốt lắm!”
Hình như cảnh tượng này khiến ông ta rất hưng phấn, tâm trạng cũng thoải mái.
“Nể mặt Chu Giáp, lần này, bổn tướng quân tin tưởng ngươi.”
Ngưu Nham cúi đầu nhìn La Tú Anh, trầm giọng nói:
“Sau này, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Vâng.”
La Tú Anh toàn thân đầy máu, cúi đầu đáp, quỳ một gối xuống: “Cảm ơn tướng quân đã không giết.”
“Ha ha…”
Ngưu Nham cười lớn, vung tay: “Đi thôi.”
“Tướng quân.”
Thuộc hạ đưa một bức thư cho Ngưu Nham:
“Tin khẩn cấp từ triều đình.”
“Ồ!”
Ngưu Nham nhận lấy, mở ra, liền nhíu mày:
“Ngọc Kinh quận chúa muốn đến Thạch Thành?”
“Xem ra, nàng ta muốn tìm Triệu Khổ Tâm.” Người phía dưới nói:
“Tướng quân, thời gian gấp gáp, trước khi quận chúa đến, chúng ta phải giải quyết tên họ Triệu kia, nếu không sẽ gặp rắc rối, công tử cũng sẽ trách tội.”
“Ta hiểu.”
Ngưu Nham hừ lạnh:
“Nhưng dù sao người đó cũng là hoàng tộc, nha môn nhiều lần thoái thác, Tiểu Lang đảo cũng không dốc sức, không có bọn họ giúp đỡ, muốn giết một Hắc Thiết hậu kỳ, khó như lên trời.”
Hơn nữa…
Triệu Khổ Tâm không phải là Hắc Thiết hậu kỳ bình thường.
“Tướng quân, thực ra là có cách.”
Có người nói:
“Lý do Tiểu Lang đảo, nha môn nói thì hay, nhưng lại không dám ra tay, là vì kiêng dè thân phận của Triệu Khổ Tâm, nhưng bọn họ cũng biết, người này nhất định phải chết, chỉ cần không chết trong tay bọn họ là được.”
“Có một số người, chắc chắn sẽ có hứng thú với Triệu Khổ Tâm.”
“Ví dụ như…”
“Huyết Đằng lâu.”
Nghe vậy, Ngưu Nham nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Trên đường thủy.
Một chiếc tàu chở khách bình thường đang nhanh chóng tiến về phía Thạch Thành.
Trong khoang thuyền.
Một người phụ nữ khoanh tay, nhìn ra xa.

Nước sông cuồn cuộn, chảy không ngừng nghỉ.
Dưới màn mưa phùn.
Triệu Khổ Tâm mặc áo tơi, đứng trên tảng đá, lưng hơi còng giống như bị một ngọn núi đè, khiến ông ta không thể nào thẳng lưng.
“Chúng sinh đều khổ!”
“Sư phụ.”
Trang Hóa đứng phía sau Triệu Khổ Tâm, mặc cho mưa làm ướt quần áo, vẻ mặt ông ta là sự bi thương:
“Thực sự phải làm như vậy sao?”
0.56810 sec| 2386.063 kb